Bản chúc thư của một người Việt-Nam


21- Được nghe bà (1972)

-Được nghe bà kể khổ
Con thấy đời con thực đáng chết !
Con đã đi bóc lột để nuôi bà
Con bây gìờ không dám nhận là cha
Dù bà là do con đẻ ra
Con, thành phần địa chủ thối tha
Trước Nhân dân, trước Đảng, trước bà
Xin thành khẩn cúi đầu chịu tội !

Đó là lời một cụ đồ ở ngoại thành Hà-nội
Trước đấu trường giăng giối với con.
(1972)

22- Đêm nay (1962)

Đêm nay đông đã tìm về
Từng cơn giá lạnh, tái tê đất trời
Rừng cây trút lá tơi bời
Non xa lạnh vắng sao trời mờ sương
Chạnh lòng nhớ tới quê hương
Cách xa kể đã gió sương mấy mùa
Buồn thay số phận thiệt thua
Sa chân một bước xót chua một đời
Mẹ cha ở chốn chân trời
Thương con chắc hẳn lệ rơi đã nhiều
Tuổi già sống được bao nhiêu
Mà đau khổ tới xế chiều chưa thôi

Đời con, con đã liệu rồi
Sống hay thác cũng thế thôi khác gì ?
Chỉ thương cha mẹ một khi
Con nằm dưới đất lấy chi khuây sầu
ốm đau hai bóng bạc đầu
Sớm hôm thui thủi canh thâu nghẹn nào

Đêm nay cây gió dạt dào
Trăng lu khuất bóng, lòng sao đượm buồn ?
(1962)

23- Ôi mảnh đất (1967)

Ôi mảnh đất nửa trên hình chữ S
Ước lìa ngươi, ta được lìa ngươi
Ta chót yêu ngươi từ thuở lên mười
Ngươi lừa phản nên đời ta mắc kẹt
Tình yêu đã trở thành thù ghét
Nếu rời ngươi, dù cụt mất một chân
Chặt nốt một tay, ta cũng không cần !
Mà coi đó là điều may mắn nhất
Vì sống gần ngươi là ta mất tất
Vì sống gần ngươi, ta thành súc vật !

(1967)

24- Ngày xuân tới (1961)

Ngày xuân tới, hồi sinh muôn vật
Sao lòng ta khô héo chẳng tươi màu
Ta nhớ khi xưa, ôi thủa ban đầu
Bao náo nức, bao niềm mơ, nỗi ước
Nhưng buồn, giận, đau, thương
Theo mãi ta từng bước
Biết nói sao ? Và biết làm chi ?
Hy vọng ư, nhưng hy vọng làm gì ?
Khi đã rõ khổ đau là định mệnh
Đất ơi, ta muốn nằm yên trong lòng đất mát
Để không còn khao khát sống tươi vui
Kiếp thê lương năm tháng ngậm ngùi
Ta sợ lắm những đêm dài nung nấu
Những trưa buồn không hiểu vì đâu
Bao bóng hình thương mến mất từ lâu
Lại trở lại hành hình tâm não
Đêm nay giao thừa, lòng ta tả tơi xác pháo
Nỗi niềm riêng đầy đọa tâm tư
Cha mẹ ơi, đừng giận đứa con hư
Hãy coi nó như là đã chết.

Tình thương xót không bao giờ hết
Của mẹ cha làm tan nát lòng con
Dù cuộc đời đau khổ chất thành non
Còn cha mẹ, con còn phải sống
Vì con biết con là lẽ sống
Là niềm vui, là tất cả của mẹ cha
Biết bao nhiêu tội lỗi những ngày qua
Con đã mắc khiến cha buồn mẹ khổ
Con đã biết đời con tan đổ
Không thể làm gì báo đáp mẹ cha
Dù cho năm tháng phôi pha
Mối hận ấy con xóa nhòa sao nổi !

Đêm nay giao thừa, ngoài sân gió thổi
Lá vàng rơi, xơ xác cành khô...
Sương rắc bụi mờ...
Ta ngồi viết mấy vần thơ
Giải niềm oan khổ.
(1961)

25- Đau đớn lắm (1970)

Đau đớn lắm cái lầm to thế kỷ
Sử sách ngàn đời còn mãi khắc ghi !
Mấy chục năm trời xương máu đổ đi
Thử hỏi dân đen thu được những gì ?
Ngoài một số từ lừa mị kẻ ngu si !
Người công nhân trước gọi cu li
Người lính cũ nay gọi là chiến sĩ
Song vẫn vác, vẫn khuân, vẫn đói nghèo vẫn bị
Đẩy đi chiến trường chết hoài chết phí
Cho một lũ trung ương lợn ỉ !

Còn cuộc sống ngày xưa lầm than tắc tị
Nay vạn lần thêm tắc tị, đen xì !

Đau đớn lắm cái lầm to thế kỷ
Sử sách ngàn đời còn mãi khắc ghi !
(1970)

|