Phật-giáo: Sự khôn ngoan vỠTừ-bi và Giác-ngộ

ChÆ°Æ¡ng má»™t
Dẫn nhập
Cần phải có sá»± hiểu biết chính xác trÆ°á»›c khi tu hành vỠđạo Phật; nếu không tất cả thá»i gian sẽ bị uổng phí, vì Ä‘a số những kết quả thâm sâu sẽ không đạt tá»›i được. Vì thế, tôi muốn nói má»™t cách sÆ¡-lược vỠý nghÄ©a đích thá»±c của Phật-giáo.
Lịch-sá»­ của Trung-Hoa cho chúng ta biết rằng lối ba nghìn năm trÆ°á»›c, đức Phật Cồ Äàm, ngÆ°á»i sáng lập ra Phật-giáo sinh ra tại miá»n bắc Ấn-Ä‘á»™. Ngài sống bảy mÆ°Æ¡i chín năm, và dùng bốn mÆ°Æ¡i chín năm cho việc giảng dạy. Vào năm 67, má»™t nghìn năm sau khi ngài nhập Niết-bàn, những giáo-lý của ngài được truyá»n bá tá»›i Trung-hoa.
TrÆ°á»›c hết, ta cần hiểu rõ những danh-từ Phật, Pháp, Phật pháp và những sá»± chỉ dạy của Phật-giáo vì chúng rất là quan-trá»ng cho sá»± há»c tập của chúng ta. Phật là tiếng Phạn, có nghÄ©a là "khôn-ngoan và hiểu biết cùng tá»™t". Vậy tại sao nó không được dịch ra là "khôn-ngoan và hiểu biết cùng tá»™t" mà vẫn dùng chữ Phật? NghÄ©a của danh từ "Phật" thì sâu xa và thâm thúy mà các chữ 'khôn-ngoan và hiểu biết cùng tá»™t' không thể diá»…n tả hết được ý-nghÄ©a nguyên-thủy. Vì lẽ ấy, nhiá»u chữ khác cÅ©ng được dùng trong sách này.
VỠbản-thể chữ Phật là sự Khôn-ngoan. Trong khi ứng dụng hay chức năng thì có nghĩa là minh bạch cùng tột. Có ba mức độ khác nhau của sự Khôn ngoan:
Công dụng của sự khôn ngoan là minh bạch cùng tột. Cũng có ba mức độ của minh bạch cùng tột:
Äức Phật nói rằng sá»± khôn ngoan toàn hảo và đức tính thanh tịnh này thì có sẵn nÆ¡i má»—i ngÆ°á»i. Những kinh sách ghi lại các lá»i dạy của đức Phật Ä‘á»u nói "má»i chúng sinh hữu tình Ä‘á»u có khả năng thành phật." và "má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có các sá»± khôn ngoan và thanh tịnh của đức Phật." Nói cách khác vá» bản thể chúng ta và Phật giống nhau. NhÆ°ng vì các ý-nghÄ© của chúng ta cứ chạy nhảy lung tung và vÆ°á»›ng mắc của chúng ta là những nguyên-nhân khổ Ä‘au và thảm há»a của chúng ta, chúng ta tạm thá»i mất bản thể Phật của chúng ta. Hậu quả là chúng ta cứ sinh sinh tá»­ tá»­ trong vòng luân-hồi.
Nếu chúng ta càng loại bỠđược những ý-nghÄ© chạy nhảy không ngừng, và những vÆ°á»›ng mắc thì chúng ta càng có nhiá»u kinh-nghiệm vá» sá»± tá»±-do khá»i khổ Ä‘au, và càng đạt thêm được các sá»± khôn-ngoan cÅ©ng nhÆ° tìm thêm được sá»± minh bạch. Khi chúng ta hoàn toàn không còn các ý-nghÄ© há»—n loạn và các sá»± vÆ°á»›ng mắc, không còn dính vá»›i những ý tưởng hay sá»± vật thì chúng ta tìm lại được vị phật đã mất của mình, trạng thái toàn hảo nguyên-thủy của chúng ta, vị phật của chính chúng ta.
Khi có sá»± khôn-ngoan và minh bạch, chúng ta thật sá»± biết rõ được vá» tất cả những gì hiện-hữu và những gì vô-tận. Sá»± hiểu biết này bao gồm cả những vật thể nhá» bé nhÆ° má»™t hạt bụi hay má»™t sợi lông tÆ¡ trên ngÆ°á»i cho chí những vật lá»›n lao vá»™ tận nhÆ° vÅ©-trụ. Tất cả má»i thứ này Ä‘á»u ở trong tầm cảm nhận của sá»± khôn ngoan minh diệu của chúng ta.
Äức Phật dùng danh từ Pháp để tượng-trÆ°ng cho vô số hiện-tượng này. Phật pháp là sá»± khôn-ngoan vô tận minh diệu vá» sá»± cảm nhận má»i sá»± việc và má»i luật lệ vá» các Ä‘á»i sống trong vÅ©-trụ. NgÆ°á»i Trung-hoa thÆ°á»ng nói Phật pháp thì vô tận nhÆ° số các sá»± việc cảm nhận được và sá»± khôn ngoan có thể cảm nhận được cÅ©ng vô-tận. Sá»± khôn ngoan này thì có sẵn nÆ¡i má»—i chúng ta.
Äức Phật nói: "Sá»± cảm nhận bẩm sinh nÆ¡i má»—i chúng ta và những sá»± vật ở trong vÅ©-trụ là Má»™t, không phải Hai." Khi chúng ta lý-luận vá» vấn-đỠấy, nếu lá»i của đức Phật là đầy đủ và hoàn toàn, thì ta có thể tin rằng sá»± khôn ngoan minh diệu ấy là cùng cá»±c và hoàn-toàn. Tuy-nhiên, nếu vật bị cảm nhận và chủ thể của sá»± cảm nhận là hai thì sá»± khôn ngoan không thể hoàn-toàn và đầy đủ, mà là giá»›i hạn.
Äức Phật dạy chúng ta rằng vật bị biết và ngÆ°á»i biết, vật bị cảm nhận và ngÆ°á»i cảm nhận là Má»™t không phải Hai. Äiá»u này được gá»i là Pháp Nhất Thừa, pháp cao cả nhất, vi diệu nhất được cắt nghÄ©a cho chúng ta trong kinh Pháp Hoa. Tây phÆ°Æ¡ng cá»±c lạc của ngÆ°á»i tu Vãng sinh tịnh Ä‘á»™ cÅ©ng thuá»™c và không ngoài Pháp nhất thừa. Tây phÆ°Æ¡ng cá»±c lạc được phật A-Di-Äà tạo ra là nÆ¡i lý-tưởng để tu há»c vì những ngÆ°á»i sinh ra ở đó không còn bị luân hồi trong lục đạo nữa.
Năm 1923, má»™t há»c-giả vỠđạo Phật có tiếng là Jing-Wu Ou-Yang đã thuyết trình tại trÆ°á»ng sÆ°-phạm cao đẳng Nam-Kinh vá»›i Ä‘á» tài "Phật-giáo thì không phải là má»™t Tôn-giáo mà cÅ©ng không phải là má»™t ná»n Triết-há»c, nhÆ°ng là Ä‘iá»u tối Quan-trá»ng cho Xã-há»™i Tân-tiến của chúng ta." Buổi nói chuyện có nhiá»u tiếng vang. Những dẫn chứng rõ ràng của ông ta Ä‘Æ°a tá»›i định-nghÄ©a và quan-niệm đúng hÆ¡n vá» Phật-giáo

| |