Sãi Vãi với Nguyễn-Cư-Trinh

Vãi rằng:

Nghe qua các chuyện, ngẫm lại hữu-tình.
Khen ông sãi thuộc sử thuộc kinh; khen ông sãi có tài có trí.
Lời ăn nói thánh hiền đạo vị; khoa ngôn từ nghĩa-lý văn-chương.
Chẳng phải kẻ tầm thường, hẳn là trang cách-vật.
320- Lôi-Âm tự có tu mới thành Phật; Thiên-Thai sơn có phước cũng nên tiên. Biết đường nào qua thấu Tây-Thiên; cậy chỉ nẻo tu cùng khuya sớm.
Vừa vừa vãi bợm, bớt bớt yêu tinh.
Chốn Thiên-Đường còn cách trở minh-minh; miền phạn-sát, hỡi xa chưng vòi vọi.
Tây-Phương không đường tới; Bắc lộ khó nẻo qua.
325- Đường Nam phương thấy đó chẳng xa, thì những sợ nhiều quân Đá-Vách.
Tưởng thôi lạc phách, nhớ đến kinh hồn.
Nọ giết người như dế như trùn; nọ hại người như rít như rắn.
Đến đâu là tảo tận; bắt đặng ắt giết tươi.
Đã vào làng cướp của hại người; lại xuống nội đuổi trâu bắt ngựa.
330- Hãy tu đây nương dựa; chớ qua đó làm chi.
Đừng đi quàng gặp vãi nó bắt đi, rồi lại bỏ Sãi bồ-côi bồ-cút.

Vãi rằng:

Kinh trung hữu thuyết :"Nhung Địch thị Ưng:.
Ai chịu quyền trọng trấn nhứt phương; nếu không đáng để sau sanh tệ.
Đạo tu lòng chẳng trễ, công mài sắt ắt nên.
335- Mặc ai xao-lãng lòng thiền;
Đạo ta ta giữ cho bền thì thôi.
Thôi thời ông sãi hãy ngồi,
Tây-Phương Vãi tới tìm nơi Thiên-Đường.
Muôn năm chúc tuổi Nguyễn Vương,
340- "Nam-mô" hai chữ phi-thường mặc ai.

-CHUNG-
|
Chú thích: